Hãy nhìn vào các nước Đông Á và tưởng tượng xem Việt nam Cộng Hòa nếu còn sống sẽ trở thành một quốc gia như thế nào?
|
Trong hầu hết các cuộc tranh luận thì dường như ai cũng nhìn việc tham chiến ở Việt Nam là một sai lầm như một sự thật hiển nhiên, và chỉ có một số người thuộc phe bảo thủ nhìn thấy điều này là điểm đáng để tranh luận. Khi các thành viên Đảng Cộng hòa nói về Việt Nam, họ thường bảo vệ phía quân đội hơn. Thỉnh thoảng còn có người cho rằng chiến dịch Tết Mậu Thân là một chiến thắng của nước Mỹ. Thỉnh thoảng câu chuyện Mỹ Lai lại được đem ra so sánh với hàng ngàn tội ác tương tự, và hàng tá những vụ còn nặng nề hơn mà bộ đội miền Bắc đã thực hiện. Hiếm khi có người chỉ ra rằng từ khi Creighton Abrams thay thế vị trí đứng đầu Bộ chỉ huy Việt trợ Quân sự Hoa Kỳ tại Việt Nam do William Westmoreland nắm giữ, chúng ta đã bắt đầu thắng trong trận chiến – và bằng việc từ chối thực hiện theo các thỏa thuận sau Hiệp định Paris, Quốc Hội đã giật chiến thắng quân sự khỏi tay miền Nam Việt Nam.
Thay vì đưa ra những lý lẽ từa tựa như vậy, tôi sẽ chỉ ra một vài thực tế về khu vực Đông Á trong thời điểm hiện tại. Sau khi chủ nghĩa đế quốc sụp đổ cùng với thời điểm kết thúc Thế chiến thứ II, khu vực Đông Á bắt đầu xây dựng lại từ đầu. Mỹ đã ủng hộ ba chính phủ chống Cộng Sản trong cuộc chiến ngăn cản chủ nghĩa Marx lan rộng: Chúng ta ủng hộ nước Trung Hoa Dân Quốc chống lại Công hòa Nhân dân Trung Hoa, chúng tôi ủng hộ nước Cộng hòa Triều Tiên (Hàn Quốc) chống lại Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên, và chúng tôi ủng hộ Việt Nam Cộng hòa chống lại Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Điều này có nghĩa là, Đài Loan chống lại Trung Quốc theo phe Cộng sản, Nam Hàn chống lại Bắc Hàn, và miền Nam Việt Nam chống lại miền Bắc Việt Nam. Hai trong số ba nước cộng hòa trên giờ được xếp hạng trong top những nước phát triển, thịnh vượng, và tự do nhất trên thế giới.
Một trong những chỉ trích công khai về việc chính phủ Mỹ ủng hộ Việt Nam Cộng hòa là chính phủ miền Nam không hề mang tính dân chủ. Điều này hoàn toàn đúng; miền Nam Việt Nam do một chính quyền quân sự cầm quyền với sự hợp tác dân sự ở các mức độ khác nhau. Tuy nhiên, để giải thích chúng ta có thể dẫn lời ông Leo Ryan, một nghị sĩ phản chiến thuộc Đảng Dân Chủ: “Mặc dù miền Nam Việt Nam không có nền tảng dân chủ, nhưng rõ ràng là những cáo buộc đàn áp nhân quyền đã bị thổi phồng lên. Vẫn có các phe đối lập chính trị và các cơ quan báo chí. Không nghi ngờ rằng ở miền Nam thời đó có vài tù nhân chính trị nhưng người dân và các lãnh đạo phe đối lập không hề sợ hãi vì chính quyền đàn áp.”
Điều may mắn là, thị trường tự do đã thúc đẩy các nước không có tự do này đi đúng hướng. Giống như Việt Nam Cộng hòa, hai nước Cộng hòa Trung Hoa và Triều Tiên đều trải qua thời kỳ bị lãnh đạo bởi những nhà độc tài quân sự. Nam Triều Tiên do Tướng Park Chung-hee cầm quyền từ cuộc đảo chính năm 1961 đến khi ông bị ám sát vào năm 1979. Chính quyền Park Chung-hee đã tàn lụi vì sự đàn áp chính trị, nhưng ông đã xây dựng Hàn Quốc thành một cường quốc, trở thành nền tảng phát triển dân chủ của Hàn Quốc ngày hôm nay.
Tương tự, Trung Hoa Dân Quốc bị cai trị dưới thiết quân luật, do Tổng Tư lệnh Chiang Kai-shek lãnh đạo cho đến khi ông qua đời vào năm 1975. Giống như Park Chung-hee, luật lệ của Chiang Kai-shek cũng nhuốm màu sắc đàn áp, nhưng đã trở thành một quốc gia cực kỳ thịnh vượng - dưới thời con trai của ông, Chiang Ching-kuo – và được chuyển giao thành một nước hoàn toàn tự do, dân chủ.
Điều không may là Đài Loan không được Liên Hợp Quốc công nhận là một quốc gia có chủ quyền. Tuy nhiên, bằng việc tính toán dựa trên công thức Chỉ số Phát triển Con người của Liên Hợp Quốc (trong đó nhấn mạnh đến mức sống của người dân), Đài Loan là nước đứng thứ 21 trên thế giới về quốc gia phát triển nhất. Hàn Quốc đứng thứ 15. Cả hai quốc gia này đều xếp trên các nước châu Âu khác như Áo, Bỉ, Luxembourg, Ý, và Phần Lan; Hàn Quốc thậm chí còn đánh bật Nhật Bản, Pháp, và Israel.
Mặc dù có rất ít tài nguyên thiên nhiên, Đài Loan vẫn xếp thứ 19 trong số các nước có thu nhập bình quân đầu người cao nhất thế giới: khoảng 45.854$/năm, cao hơn cả Canada, Đan Mạch, Bỉ, Pháp, Anh, Nhật Bản, và Ý. Cũng trong tình cảnh ít tài nguyên, Hàn Quốc xếp ở vị trí thứ 30 trong danh sách trên, cao hơn New Zealand, Tây Ban Nha, và cả hai nửa của Tiệp Khắc cũ (nay là Cộng hòa Séc và Slovakia).
Nhìn sang hai nước Cộng sản đồng cấp: Trung Quốc có thu nhập bình quân đầu người đứng thứ 70, thấp hơn rất nhiều so với Đài Loan, xếp sau cả Turkmenistan, Algeria, Libya, quốc đảo Maldives, và Iraq. Bắc Triều Tiên gần như đứng chót trong bảng xếp hạng, thấp hơn cả Zimbabwe, Rwanda, và Haiti. Về mặt phát triển con người, Trung Quốc cũng đứng thứ 70 sau Đài Loan, Tunisia, Peru, Grenada, và Azerbaijan. Còn Bắc Triều Tiên, vì những lý do đã quá rõ ràng, chẳng thể nào xác định được chính xác.
Và nếu so sánh các quốc gia Châu Á tự do có Mỹ đứng đằng sau với Việt Nam: Thiên đường của ông Hồ Chí Minh đứng thứ 122 về phát triển con người, sau cả Syria, Iraq, Moldova và Gabon, và đứng thứ 126 về GDP trên đầu người, sau Cộng hòa Congo, Swaziland, Dominica và Albania.
Có lẽ đây là hậu quả tất yếu của cuộc tranh trừng truyền thống kiểu Cộng sản đối với các địa chủ, giáo viên, và trí thức.
Quan trọng hơn cả nền kinh tế, hãy nhìn vào mức độ tự do ở các nước này. Đài Loan và Hàn Quốc có bầu cử tự do, nền tư pháp độc lập, tự do báo chí, tự do tôn giáo, tự do lập hội, và tự do ngôn luận. Trong khi đó Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Trung Hoa và Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên thì không. Tất nhiên, Việt Nam cũng thế vì Đảng Cộng sản tiếp tục nắm quyền bầu cử và tư pháp, và tiếp tục bắt bớ, tra tấn các nhà đối lập chính trị và tôn giáo.
Thử tưởng tượng xem Việt Nam Cộng hòa – miền Nam Việt Nam – sẽ như thế nào ngày hôm nay. Việt Nam là đất nước đông dân thứ 13 trên thế giới, với hơn 90 triệu người. Phân nửa số đó, nhiều hơn hoặc ít hơn, có thể được sống trong đất nước tự do và thịnh vượng như Hàn Quốc và Đài Loan. (Thậm chí có khi còn giàu có hơn, vì – không giống như Đài Loan và Hàn Quốc – Việt Nam có nguồn tài nguyên thiên nhiên to lớn, tích trữ dưới dạng dầu mỏ ở ngoài biển.)
Và như thế chúng ta có thể thấy rõ ràng rằng, bất chấp những chuyện xảy ra vào những năm 60 và 70, vào năm 2015 thì việc chiến đấu vì miền Nam Việt Nam là điều cần phải làm. Và đó là thời điểm nhiều người cũng nói vậy – đặc biệt là giới chính trị gia và giáo viên, đặc biệt là những người cựu chiến binh đã già. Và bởi vì, 40 năm sau khi Sài Gòn thất thủ, tất cả chúng ta đều học được bài học đắt giá khi Mỹ đã từ chối đấu tranh cho điều tốt đẹp.
Josh Gelernter viết hàng tuần cho NRO và là cộng tác viên thường xuyên cho tờ The Weekly Standard.
Look at the rest of East Asia and imagine what South Vietnam could have been.
|
In most circles it’s a truism that Vietnam was a mistake, and few conservatives see it as a point worth arguing. When Republicans talk about Vietnam, they defend the maligned troops. Occasionally someone points out that the Tet Offensive was an American victory. Occasionally, Mylai is balanced with the thousands of comparable, and dozens of incomparably worse, Vietcong and North Vietnamese crimes. Rarely does anyone point out that once Creighton Abrams replaced William Westmoreland as head of U.S. Military Assistance Command in Vietnam, we started winning the war — and that by refusing to live up to our commitments after the Paris Accords, Congress snatched South Vietnamese defeat from the jaws of military victory.
Instead of making any of those arguments, though, I’ll point out some facts about modern East Asia. After colonialism collapsed during the epilogue to the Second World War, East Asia started remaking itself. The United States supported three anti-Communist governments in their fights against Marxist expansion: We supported the Republic of China’s fight against the People’s Republic of China, we supported the Republic of Korea’s fight against the Democratic People’s Republic of Korea, and we supported the Republic of Vietnam against the Democratic Republic of Vietnam. That is, Taiwan against Red China, South Korea against North Korea, and South Vietnam against North Vietnam. Two of those three republics are now among the most highly developed, most prosperous, and freest countries in the world.
One of the principal peacenik criticisms of America’s support for South Vietnam was that the South’s government wasn’t democratic. That was perfectly true; it was ruled by a military junta with varying degrees of civilian cooperation. However, to quote a contemporary account by anti-war Democratic congressman Leo Ryan, “Although South Vietnam is no bastion of democratic principles, the worst charges of widespread repression of fundamental human rights are overblown. There is a vocal, operative political opposition and press. It is not doubted that there are some political prisoners, but neither the populace as a whole nor the opposition political leaders appear to be living in fear of government repression.”
Happily, free markets tend to push unfree countries in the right direction. Like the Republic of Vietnam, the Republics of China and Korea also saw periods of military dictatorship. South Korea was governed by General Park Chung-hee from his coup in 1961 until his assassination in 1979. His administration was blighted by political repression, but he built South Korea’s economy into a powerhouse, which became the foundation for the thriving democracy that South Korea has today.
Likewise, the Republic of China was ruled, under martial law, by Generalissimo Chiang Kai-shek until his death in 1975. Like Park’s, Chiang’s rule was stained by repression, but it also created enormous prosperity and — under the general’s son, Chiang Ching-kuo — transitioned into an entirely free, republican democracy.
Taiwan is — shamefully — not recognized by the U.N. as a sovereign state. However, using the U.N.’s Human Development Index formula (which, in essence, calculates standard of living), it is the 21st most developed nation in the world. South Korea is 15th. Both countries outrank such European stalwarts as Austria, Belgium, Luxembourg, Italy, and Finland; South Korea also edges out Japan, France, and Israel.
Despite having few natural resources, Taiwan has the 19th highest GDP per capita in the world: $45,854 a year, which exceeds those of Canada, Denmark, Belgium, France, the U.K., Japan, and Italy. Similarly light on natural resources, South Korea is in 30th place, ahead of New Zealand, Spain, and both halves of the former Czechoslovakia.
Compare that to their Communist counterparts: Red China’s GDP per capita is 70 spots lower than Taiwan’s, behind Turkmenistan, Algeria, Libya, the Maldives, and Iraq. North Korea is almost off the bottom of the scale, behind Zimbabwe, Rwanda, and Haiti. In human-development terms, Red China is also 70 spots lower than Taiwan, behind Tunisia, Peru, Grenada, and Azerbaijan. North Korea’s human development is, for obvious reasons, impossible to calculate accurately.
And compare the American-backed, free Asian republics to Vietnam: Ho Chi Minh’s paradise is 122nd in human development, behind Syria, Iraq, Moldova, and Gabon, and in 126th place in GDP per capita, behind the Republic of the Congo, Swaziland, Dominica, and Albania.
Perhaps this is just the inevitable result of traditional Communist purges of land owners, teachers, and intellectuals.
Much more important than economics, look at their relative freedom. Taiwan and South Korea have free elections, independent judiciaries, freedom of the press, freedom of religion, freedom of assembly, and freedom of speech. Neither the People’s Republic of China nor the Democratic People’s Republic of Korea have any of these. Nor, of course, does Vietnam, whose Communist party continues to control “elections” and the courts, and continues to arrest and torture political and religious dissidents.
Imagine what the Republic of Vietnam — South Vietnam — would be like today. Vietnam is the 13th most populous country in the world, with more than 90 million inhabitants. Half of those people, more or less, could be living in the same sort of freedom and prosperity enjoyed by South Koreans and Taiwanese. (Perhaps even greater prosperity, because — unlike Taiwan or South Korea — Vietnam has tremendous natural resources, in the form of offshore petroleum deposits.)
Hindsight, as they say, is 20/20 — and so, entirely independent of the circumstances of the Sixties and Seventies, in 2015 it is glaringly obvious that fighting for South Vietnam was the right thing to do. And it’s time more people said so — our politicians and teachers in particular, particularly because Vietnam veterans are getting old. And because, 40 years after the fall of Saigon, we should all get a lesson in the catastrophic costs of America’s refusing to fight the good fight.
» Josh Gelernter writes weekly for NRO and is a regular contributor to The Weekly Standard.
Josh Gelernter | National Review
Athena chuyển ngữ
Theo Dân Luận
Tin tức Hàng Ngày - Trang Thông Tin Đa Chiều. Tất cả bài đăng tải trên thể hiện quan điểm riêng và cách hành văn của tác giả có thể gây ra những tranh luận đa chiều và trái chiều Tin tức Hàng Ngày mong nhận được ý kiến phản hồi và phản biện của độc giả
Đăng nhận xét