
Những người ủng hộ việc xúc tiến thương mại cho rằng thương mại tự do sẽ mang lại tự do và nhân quyền cho Việt Nam. Hoặc họ nói chúng ta phải ban thưởng cho một đối tác mới sẵn sàng hỗ trợ trong việc kiềm chế một quốc gia - trong trường hợp này là Trung Quốc - đang phát triển ảnh hưởng mạnh mẽ trong khu vực.
Vấn đề là trước đây chúng ta đã nghe những lập luận tương tự nhiều lần. Chúng ta đã nghe nói rằng chỉ bằng tháo gỡ các hạn chế thương mại và ban tặng những lợi ích kinh tế cho các nước bất hảo là chúng ta có thể mang lại được tất cả mọi thứ từ tinh thần thương tôn pháp luật đến sự cải thiện các luật bảo vệ lao động và các quyền con người cơ bản khác, cũng như tính minh bạch và thậm chí cả một nền dân chủ.
Chỉ mới vài năm trước, chúng ta đã nghe những lập luận được sử dụng bởi những người ủng hộ việc nới lỏng các hạn chế thương mại với Bahrain. Quốc hội được bảo rằng thương mại tự do với Bahrain sẽ giúp chấm dứt cuộc đàn áp tàn bạo vào các thành viên công đoàn, lãnh đạo phe đối lập chính trị và các bác sĩ đã cung cấp chăm sóc y tế cho những người biểu tình trong suốt mùa xuân Ả Rập. Nhưng đúng như dự đoán, mặc dù đã tháo gỡ các rào cản thương mại, chúng ta vẫn mãi đang phải chờ đợi những cải cách có ý nghĩa.
15 năm trước, chúng ta đã nghe những lý lẽ tương tự về Trung Quốc, nhưng thực tế là việc gia tăng thương mại đã thất bại cả trong việc mang lại tự do hóa chính trị cũng như việc cải thiện lâu dài về nhân quyền. Ngược lại, theo Ủy ban về Trung Quốc của Quốc hội, năm ngoái là một trong những năm tồi tệ nhất về những vi phạm nhân quyền trong thời gian gần đây
Sự thật là, việc hòa nhập Việt Nam vào TPP không hề đảm bảo phảt triển về nhân quyền, tự do ngôn luận, tự do Internet hoặc bất kỳ các quyền tự do chính trị nào khác. Bởi vì đó chính là những quyền tự do mà các nhà lãnh đạo Đảng Cộng sản ở Hà Nội lo sợ nhất.
Thay vào đó, như quá khứ từng cho thấy, Việt Nam sẽ thoái lùi khỏi tự do hóa chính trị ngay khi họ đạt được các ưu đãi về thương mại. Năm 2007, sau khi Mỹ tháo gỡ sự phản đối lâu dài của mình để Việt Nam trở thành thành viên của Tổ chức Thương mại Thế giới, Hà Nội đáp trả bằng cách phát động đợt đầu tiên trong ba làn sóng bắt bớ, bỏ tù hơn 100 nhà bất đồng chính kiến, đưa vào thực hiện sâu rộng các điều luật mới hạn chế tự do lập hội, hội họp và Internet. Nói ngắn gọn, việc gia nhập WTO đã cho phép chính phủ Cộng sản Việt Nam tự do bỏ tù, tra tấn và lạm dụng.
Điều cần thiết là mọi thỏa thuận thương mại với Việt Nam như một thành phần tham dự, phải bao gồm các biện pháp ràng buộc nhằm đáp ứng các tiêu chuẩn Lao động Quốc tế, cải thiện nhân quyền và tự do Internet. Hơn nữa, vì Việt Nam chưa có tòa án và các công tố viên độc lập, hoặc tự do báo chí và xã hội dân sự để điều tra việc thực thi pháp luật và các hành vi vi phạm, tất cả các biện pháp của TPP phải khả năng thực hiện đầy đủ và hiệu lực với năng lực của các thành phần phi chính phủ để phát khởi các hành động thực thi bên ngoài hệ thống toà án do Cộng Sản kiểm soát.
Điều này là quan trọng gấp bội vì việc thực thi các quy định thương mại từ Chủ tịch hai đảng - tính từ 20 năm trước - đã không đủ mạnh mẽ. Gần đây nhất, theo Văn phòng Trách nhiệm Chính phủ, Mỹ đã chậm chạp trong việc thúc đẩy quyền con người, điều kiện môi trường và lao động tại Bahrain, Morocco và Honduras. Nếu không có khả năng của thành phần phi chính phủ để phát khởi các hành động thực thi xét xử bên ngoài hệ thống tòa án do Cộng sản kiểm soát, sẽ không mong đợi được bất cứ điều gì khác hơn là tình trạng vẫn như cũ ở Việt Nam.
Người dân Việt Nam không chỉ đơn giản là một bánh răng trong "Trục chuyển về Á Châu" của Hoa Kỳ. Dù Mỹ và Việt Nam chắc chắn cùng chia sẻ lợi ích an ninh trong việc giữ cho biển Đông mở cửa không bị Trung Quốc kiểm soát, nhưng riêng điều này không phải là lý do để thưởng cho Việt Nam các mức thuế thấp hơn và gia tăng nhập khẩu sang thị trường Mỹ. Căn cứ vào một biên giới và một Đảng Cộng sản chung phả hệ với Trung Quốc, thật khó để tưởng tượng việc Việt Nam đối lập với Bắc Kinh khác hơn một cái gì mong manh và ngắn ngủi.
Chúng ta không thể dự phần vào các suy nghĩ mộng mơ, không thể hành động như thế với chi phí của công ăn việc làm và lợi ích của Mỹ trong việc cải thiện nhân quyền trên toàn thế giới. Việt Nam không nên có một vé miễn phí để gia nhập TPP, và Quốc hội nợ công chúng Mỹ, công dân Việt Nam và công dân của các chế độ áp bức trên toàn thế giới việc không từ bỏ cái thẩm quyền vốn sẽ ngăn cản chúng ta xem xét kĩ lưỡng hiệp ước này để đảm bảo việc đối phó tốt nhất với các quyền con người, tính minh bạch, công khai và tự do trên thế giới.

Proponents of granting trade promotion authority argue that free trade will bring freedom and human rights to Vietnam. Or they say we must reward a new partner willing to assist in containing one country’s — in this case, China’s — aggressive expansion of influence in the region.
The problem is that we’ve heard these same arguments many times before. We’ve heard that by simply lifting trade restrictions and gifting economic benefits to rogue nations, we can bring about everything from rule of law to improved labor protections and other fundamental human rights, as well as transparency and even a functioning democracy.
We heard these arguments used by those in favor of easing trade restrictions to Bahrain just a few short years ago. Congress was told that free trade for Bahrain would help end the brutal crackdown on union members, political opposition leaders and doctors who provided medical care to protestors during the Arab Spring. But predictably, despite opening barriers to trade, we’re still waiting empty-handed for meaningful reforms.
We heard similar arguments 15 years ago about China, but the reality is that increased trade has failed to bring about either political liberalization or permanent improvements in human rights. On the contrary, according to the Congressional-Executive China Commission, last year was one of the worst in recent memory for human rights abuses.
The truth is, Vietnam’s inclusion in the TPP cannot guarantee the spread of human rights, free speech, an open Internet or any other political freedoms. That’s because these are the exact freedoms the Communist Party leaders in Hanoi fear the most and will cling to the longest.
Rather, if the past is any indicator, Vietnam will regress from political liberalization as soon as it gains preferential trade status. In 2007, after the United States lifted its long-standing objection to Vietnam’s membership in the World Trade Organization, Hanoi responded by launching the first of three waves of arrests that jailed more than 100 dissidents and introduced sweeping new laws restricting freedom of association, assembly and the Internet. In short, Vietnam’s WTO membership allowed the Communist government free license to jail, torture and abuse.
It is essential that any trade agreement with Vietnam as a party must include binding measures to meet International Labor Organization standards and to improve human rights and Internet freedom. Furthermore, given that Vietnam lacks independent courts and prosecutors, or a free press and civil society to investigate violations or enforce the laws, all TPP measures must be fully enforceable with the ability of nongovernmental actors to initiate enforcement actions adjudicated outside of the Communist-controlled court system.
This is doubly important because enforcement of trade provisions by presidents of both parties — going back 20 years — have been less than robust. Most recently, according to the Government Accountability Office, the U.S. has been slow to press human rights, environmental and labor terms in Bahrain, Morocco and Honduras. Without the ability of nongovernmental actors to initiate enforcement actions adjudicated outside of the Communist-controlled court system, there is little reason to expect anything other than more of the same in Vietnam.
The people of Vietnam are not simply a cog in the United States’ “Asia pivot.” While the U.S. and Vietnam certainly share security interests in keeping the South China Sea open and free of Chinese control, this alone is not reason to reward Vietnam with lower tariffs and increased import access to U.S. markets. Given a shared border and Communist Party pedigree with China, it’s hard to imagine Vietnamese opposition to Beijing being anything other than tenuous and short-lived.
We cannot engage in wishful thinking, not at the cost of American jobs and U.S. interests in improved human rights around the world. Vietnam shouldn’t get a free past to enter the TPP, and Congress owes the U.S. public, the citizens of Vietnam and the citizens of oppressive regimes around the world to cede no authority that will prevent us from scrutinizing this pact to ensure the best possible deal for human rights, transparency, openness and freedom around the world.
Smith has represented New Jersey’s 4th Congressional District since 1981. He sits on the Foreign Affairs Committee and is co-chair of the Congressional-Executive Commission on China. Lofgren represents California’s 19th Congressional District and has served in the House since 1995. She sits on the Science, Space and Technology, and the Judiciary committees.
Bài của dân biểu Chris Smith và Joe Lofgren
Lê Quốc Tuấn chuyển ngữ
Theo FB Lê Quốc Tuấn
Tin tức Hàng Ngày - Trang Thông Tin Đa Chiều. Tất cả bài đăng tải trên thể hiện quan điểm riêng và cách hành văn của tác giả có thể gây ra những tranh luận đa chiều và trái chiều Tin tức Hàng Ngày mong nhận được ý kiến phản hồi và phản biện của độc giả
Đăng nhận xét